Những tấm áo trẻ con

BTO- Giữa trưa nắng, đường đất vắng tanh. Người nào người nấy đều muốn ở trong nhà, tránh cái nóng như nung. Một chị buôn ve chai lầm lũi quảy gánh vào trong xóm.

_Ai… ve chai bán không?

Chị đã đi gần đến cuối ngõ mà vẫn chưa gặp được ai muốn bán phế liệu. Thấy một cô gái đang lúi húi phơi mấy cái áo trẻ con bên rào, chị gợi chuyện.

_Có gì bán không cô Hai!

Cô gái lắc đầu, rồi quay người bỏ vào trong nhà. Chị tần ngần đứng nép lại bên bức tường.

Một lát sau có tiếng cô gái la hoảng lên: “Ăn cắp, ăn cắp!”

Chị buôn ve chai cắp gánh đi như chạy. Theo sau là cô gái đuổi theo sát nút. Vài người hàng xóm tò mò thò đầu ra cửa, dòm dòm. Cô gái giằng mấy tấm áo trẻ con chị ve chai giấu trong chiếc thúng, dí vào mặt chị:

_Trông thế mà gian! Đã nghèo còn không để cho người ta thương!

Chị ve chai cúi gằm mặt.

_Thôi được rồi! Chị cứ cầm lấy đi!

Đột ngột một người đàn bà bước đến bên cạnh cô gái, lấy mớ áo trẻ con trên tay cô, dúi vào tay chị buôn ve chai. Cô gái ngạc nhiên.

_Ơ… Mẹ… Mẹ làm gì vậy?

Người đàn bà ra hiệu bảo cô gái im lặng. Cô cau mặt, bực bội quay đi. Chị ve chai nói lí nhí:

_Cám ơn bà!

Chị đặt mấy tấm áo vào thúng rồi bước vội đi. Cô gái ngay lập tức quay sang người đàn bà:

_Mẹ sao vậy? Thứ ăn cắp đó không bị cho ra công an là may rồi! Việc gì còn phải lấy đồ đem cho nữa!

Người đàn bà chép miệng thở dài:

_Tội nghiệp! Mẹ thấy bụng chị ta hơi nhô nhô! Chắc là có bầu! Chắc cũng sắp được làm mẹ rồi! Giống như con!

Đinh Thị Thu Hằng

Leave a comment

Your email address will not be published.


*


Góc Y Tâm