Hành trình giọt nước mắt

2:00am. Hết giờ làm việc.

 Không khí lạnh lẽo.!  Nhiệt độ hiện giờ là con số 0 tròn trĩnh. Cái lạnh của đông giá đồng hành với sự cô đơn nơi căn phòng trống làm lòng tôi tê tái vô cùng. Giờ tăng ca.!
 Uể oải bước ra khỏi bàn may. Tôi khoác thêm chiếc áo dạ rồi rời xưởng. Bước về căn phòng nhỏ, mọi người đã ngủ hết. Khẽ đặt chiếc điện thoại cùng áo khoác lên giường, tôi với lấy bộ đồ ngủ rồi đi tắm. Hơi nước nóng phả lên khuôn mặt thật sảng khoái, cảm giác như bao nhiêu bụi bặm trên khuôn mặt được tháo gỡ ra hết rồi rơi lả tả xuống sàn, cơ thể tìm lại sự sống vốn có, đã hồng hào trở lại và loại bỏ hết lũ “ăn bám”. Tôi muốn được ngâm mình trong hơi nước nóng thế này mãi thôi nhưng sợ cảm lạnh nên đành tắm nhanh rồi trở lại phòng.. Cầm chiếc điện thoại, đã 2h:30 sáng. ” Giờ này bên Việt Nam tầm 23h30″- Tôi lẩm bẩm-” Thôi đi ngủ vậy. khi khác gọi”.
 Trằn trọc mãi, tôi vẫn không thể nhắm mắt được. Không khí trong phòng đã ấm áp hơn vì có hơi ấm của con người nhưng cái lạnh trong tâm hồn tôi thì không gì có thể sưởi ấm. Tôi nhớ nhà, nhớ cô con gái của tôi. Mai là sinh nhật con gái. Mai là con gái tôi vừa tròn mười tuổi, cũng đồng nghĩa với ba năm tôi xa nhà. Ngày sinh nhật lần trước của nó, tôi đã để nó lại cho bà ngoại và đến đất nước xa xôi không người thân thích này. Vậy mà cũng được ba năm rồi đấy. Lục lại tấm hình con bé trong điện thoại. Nhìn nó mũm mĩm quá.! Mắt nó to tròn long lanh, lại là mắt hai mí, đôi môi trái tim nhỏ xinh và chúm chím. Ôi.! Con bé giống bố y hệt. Chỉ nghĩ đến đây thôi tôi đã thấy chạnh lòng.
 Tôi và anh làm cùng tại một công ty may. Yêu nhau được hơn nửa năm thì chúng tôi tổ chức đám cưới. Ngày hôn lễ diễn ra, mọi người khá bất ngờ nhưng ai cũng mừng cho đôi bạn trẻ hợp duyên vừa lứa. Sau  ngày cưới một năm, tôi hạ sinh được Hạ Vy. Nó được chào đón trong vòng tay của cả hai bên họ hàng. Nhưng rồi cuộc đời tôi cũng thay đổi từ đấy. Anh thường xuyên tham gia các buổi nhậu nhẹt và về nhà khi người đã chếnh choáng hơi men. Anh lơ là công việc, không còn lo làm ăn như trước thế nên cuộc sống trở nên khó khăn và không khí gia đình lạnh lẽo. Cuộc sống chật vật nơi phố thị, tôi muốn kiếm thêm việc gì đó phụ giúp chồng tôi nhưng tôi hoàn toàn bất lực bởi con bé còn quá nhỏ, nó cần vòng tay người mẹ, cần hơi ấm của tôi .Anh ngày càng trở nên khó tính và gia trưởng. Mỗi lần đi làm về anh lại cáu gắt, lại khó chịu và mắng nhiếc tôi. Hễ tôi làm việc gì không vừa ý là anh mang ra trách móc. Có lần món canh tôi nấu hơi mặn, anh đã đổ cả bát cơm đi rồi nói:” Đúng là ăn hại, chả được tích sự gì, toàn ăn bám”. Tôi sững người.! Chồng tôi vừa nói tôi ăn bám. Thật quá phũ phàng. Tôi không tin được vào thính giác của mình nữa. Nhưng thoáng nghĩ chắc anh đi làm về mệt nên mới vậy nên tôi không nói gì, chỉ lặng lẽ dọn bàn ăn rồi làm việc nhà. Nhưng con giun xéo lắm cũng phải quằn, cứ thế rồi vợ chồng tôi xô xát.. Căn nhà nhỏ bé ấm áp giờ trở thành u ám và tối tăm, lạnh lẽo, nặng mùi sợ hãi.Tiếng con khóc, tiếng chồng riếc móc inh ỏi cả một góc nhà. Tôi chỉ biết âm thầm chịu đựng, đêm đến cô đơn nơi căn phòng lạnh lẽo. Tôi thấy lạc lõng chính nơi mà tôi đã xây dựng ước mơ hạnh phúc bao ngày.
 Đêm nay anh không về nhà.!
 Rồi cũng sáu tháng trôi qua, tôi trở lại làm việc. Đồng nghiệp ai cũng vui khi tôi về lại vị trí. Mọi người lâu lâu gặp nhau cũng vui mừng ra mặt, biết bao nhiêu chuyện vui kể không hết. Và tôi cũng đã tìm được lại chính mình khi đã được làm việc. Giờ nghỉ trưa.  Chúng tôi xuống căn tin công ty ăn trưa. Mang được một suất cơm về, đang đi tìm bàn ngồi thì chị bạn kéo tay tôi xuống ngồi ăn cùng. Líu ríu nói chuyện một lúc, chị ghé tai tôi nói nhỏ:” Chị kể em cái này mà em chỉ nghe cho biết nhé, không được nói với ai”.
– Vâng. Chị cứ nói. Chị biết tính em mà. Có bao giờ huyên thuyên với ai đâu.!
-Ừ.! Nhớ đấy. Thương em chị mới nói. Ngồi xích lại đây chị nói cho nghe.!
 Tôi kéo ghế lại gần, rồi chị ghé sát tai tôi, vừa nói chị vừa liếc mắt quan sát xung quanh.
– Chị thấy chồng em hay đi lại với con Nga tổ bên lắm. Bữa nào cũng đi làm cùng rồi về cùng. Ăn cơm trưa thì chồng em đi lấy phần cho nó. Con nhỏ kia kìa ” Chị chỉ cho tôi. ” Cái đứa tóc ngắn, lùn lùn, da trắng đang đứng cạnh ông bảo vệ á. Nghe đâu con đó hay đi ‘câu’ lắm. Em cẩn thận không mất chồng như chơi”.
 Sét đánh ngang tai.! Không tin nổi vào từng câu từng chữ chị vừa” rót” vào tai tôi. Người đàn ông tôi yêu là người cực kỳ đứng đắn, không có thói trăng hoa, luôn quan tâm vợ và gia đình. Chẳng lẽ đó là con người trước kia, còn giờ anh đã thay đổi rồi sao ?  Một luồng khí nóng đâu đó truyền qua chân tôi rồi dồn lên lồng ngực, nó nghẹn ngay ở cổ không thể thoát đi đâu được nữa.Đắng.!
– Hoa! hoa! Chị gọi tôi.
– Sao chị.? Em vẫn đang nghe.
-Ừ. Tưởng em không nghe. Tại không thấy em nói gì.
-Hì. Tôi cười nhạt -Đàn ông bây giờ hay như vậy lắm, thôi kệ chị ạ, mình nên nghĩ thoáng một tí.
-Đúng là chẳng có người đàn bà nào được như em.! Chị liếc tôi rồi tiếp tục.”Vào chị, chị rạch nát mặt nó ra. Cái loại đàn bà chuyên đi cướp chồng ấy không tha thứ được”
– Chị à. Nếu như chồng mình không có ý thì làm sao người ta được bước lấn tới hả chị ? Có trách thì phải trách chồng mình trước.
-Cũng có vẻ đúng. Haizz. Người ta bảo:”Sinh ra làm người đàn bà đã khổ, chọn nhầm người đàn ông của đời mình còn khổ hơn”. Cấm có sai bao giờ.!
 Đau.! Cảm giác bây giờ hỗn độn quá, rối tung hết cả lên. Tôi không biết sắp xếp sao cho đúng trật tự bây giờ. Làm gì có người đàn bà nào không ghen chồng. Nhất là người tôi đã trao cả trái tim, cả cuộc sống, người từng yêu tôi tha thiết không tính toán vụ lợi. Người từng thề sẽ mãi bên tôi không xa rời, giờ lại đang hướng về một con đàn bà xa lạ. Cố kìm nén những giọt nước mắt để người ngoài không tò mò và để đẹp mặt anh, tôi cố gắng hoàn thiện một ngày làm việc. Cuối cùng cũng được trở về ngôi nhà nhỏ. Dùng bữa tối xong, tôi khẽ hỏi anh:
-Anh biết cô Nga nào tổ A không ?
-Không.! Có chuyện gì sao ?
-Hì. Không có gì anh ạ. Em nghe người ta nói vớ vẩn thôi. Chắc lại tin “vịt”, chứ chồng em nghiêm túc lắm. Phải không anh.?
-Đừng có nghe người ta đồn rồi về nhà ăn nói xàm.! Cô nhiều chuyện quá đấy. Đúng là đàn bà.! Chỉ được cái buôn chuyện. Chẳng được tích sự gì.
-Thì em có nói gì đâu. Em chỉ bảo là….
-Thôi im đi.! Nói nhiều. Đau hết cả đầu.! Anh quát.
-Em có nói gì đâu. Anh không có thế sao phải nóng ? Tôi cãi.
-Bốp.! Cái tát vào mặt tôi như trời giáng. Trời đất tối tăm. Niềm tin tôi đã sụp đổ theo cái tát đó.
 Đau lắm.! Nhưng sao bằng nỗi đau như xé ruột đang quằn quại trong tâm hồn.
 -Bớt nói nhiều đi. Tao mệt rồi.! Đừng làm tao cáu thêm.
 Có lẽ nào ? “Anh! Sao anh thay đổi nhanh thế? Đây đâu phải người đàn ông điềm đạm, ăn nói dễ nghe và luôn ‘đi vào lòng người’ lúc trước ? Cái gì khiến anh trở nên như vậy ? Tại em không tốt hay tại con đàn bà kia ?”
 Khi những đớn đau không còn đủ sức để chịu đựng, khi những nhớ thương, hạnh phúc tan biến rồi cuộn vào lòng như sóng biển là khi giọt nước mắt rơi. Tôi vừa rơi xuống một vực thẳm nào sâu thế ? Nó ở nơi nào đây tôi chưa nhận ra. Xung quanh tôi là ngõ tối, không một đường mòn dẫn lối. Bờ vực cỏ rêu trơn lấp đầy, đã có bám lấy leo khỏi vực mà sao trơn quá, tôi bám hoài mà vẫn cứ trượt mãi thôi.  Làm sao để thoát ? Làm sao đây ?
 Rồi đến một ngày tôi hiểu ra, có những người đến rồi đi, chóng vánh trong một phần đời của nhau chỉ với một sứ mệnh duy nhất là nhắc nhở cho mình giá trị niềm đau .Để những ngày về sau khi đối diện với những ngày hao hao ngày cũ, chúng ta sẽ dặn lòng dừng lại trước đúng-sai để không làm tổn thương một phần kí ức. Ly hôn.! Hai chữ ngắn nhưng là cả một quá trình dài. Anh xây dựng hạnh phúc mới. Tôi xin nghỉ làm công ty. Thật may mắn tôi được một người bạn giới thiệu đi xuất khẩu lao động bên nước Nga. Ước mơ đổi đời, quên đi quá khứ đau buồn, tìm kiếm hạnh phúc mới nơi xa xôi đó, tôi đã quyết định “đánh nhanh rút gọn”- đi chui.
 Đặt chân lên đất khách quê người, tôi mới cảm thấy rõ sự lầm tưởng, ảo vọng của bản thân mình. Khí hậu lạnh đột ngột, nơi ở đông đúc và chật chội , toàn người xa lạ. Chúng tôi không được ra ngoài nếu như chưa được sự cho phép của bà chủ. Giờ làm thì lúc nào cũng mười hai tiếng một ngày, có tăng ca thì lên mười bốn, mười lăm tiếng. Gò bó và không có quyền, đó là những gì tôi có được. Cực nhọc, vất vả, lương tháng cao hơn trong nước nhưng chi tiêu cũng đắt đỏ gấp bội phần. Chúng tôi là những người làm không giấy tờ, không quyền bảo hộ, hay nói một cách khác là những người di cư bất hợp pháp. Trốn thì sẽ bị tra tấn dã man nếu chủ bắt được. Còn công an có đến kiểm tra thì thi nhau chạy tứ phía, thân ai nấy lo. Matxcovar tuyết ngập đầy đường, chân người Việt Nam ngắn, nên đã chạy là tuyết ngập đầu gối. Cước “ăn” hết đôi chân mộc, sưng đỏ lên rồi có khi còn rỉ máu. Đau đớn.! Nhưng cũng phải chịu. Vì đã đâm lao thì phải theo lao. Nhớ nhà.! Nhưng không thể về vì chưa hết thời gian làm theo hợp đồng. Trốn cũng không thể.
 Ngày trước cứ nghĩ muốn khóc là có thể khóc ngay, muốn nước mắt trào ra lúc nào cũng được, nhưng bây giờ mới biết, nước mắt cũng có hành trình của nó. Mỗi một giọt nước mắt đều mang trong mình một chuyến đi dài, dâng từ trái tim lên khóe mắt. Mỗi một giọt nước mắt đều mang trong mình hình dáng  của sự cô đơn lăn từ khóe mắt qua cánh mũi như một vệt dài của đau thương và buồn tủi như một giọt sương rơi vào khuya tối. Một cả giác nghẹn ngào không nói sâu đến vô cùng. Và cũng chính mỗi giọt nước  mắt đều mang trong mình một mũi tên sượt vào bờ môi mặn chát, có lần nuốt vào trong mặc trái tim bỏng rát, có lần cắn răng để trôi qua suốt chiều dài gương mặt rồi để chứng kiến sự vỡ òa.
– Hoa! Hoa!.
Tôi bừng tỉnh.
 -Trúc gọi Hoa à ? Có gì không ? Đang ngủ mà.
-Trúc thấy Hoa ú ớ gì đó không rõ. Tưởng gặp ác mộng nên gọi. Mà tám giờ rồi, dậy còn chuẩn bị làm tiếp.
 -Mười giờ mới làm mà.! Thôi.! Dậy luôn vậy.!
-Hoa khóc à ? sao mắt lại ướt thế kia ?  Trúc nhìn tôi chằm chằm.
-À không.! Nằm nghiêng nên vậy mà.Tôi gạt ít nước mắt, khẽ cười rồi nói.
 Ly hôn thì đã ly hôn rồi, tôi còn nuối tiếc điều gì nữa ? Từ giờ tôi sẽ cố quên đi quá khứ đau buồn đó, phải cố gắng sống tốt vì người mẹ hiền và đứa con gái. Nhất định không phân tâm vì điều gì nữa. Nhấc điện thoại lên và gọi.
-Alo.! Tiếng nói trong vắt của  con gái tôi vang lên bên kia đầu dây.
-Hạ Vy à con ? Mẹ Hoa này.!
– Mẹ à ? Con nhớ mẹ lắm mẹ ơi ! Sao mẹ đi xa thế ? Sao mẹ không về với con ? Nó òa khóc.
 Tôi cũng không thể cứng rắn hơn được nữa. Dòng nước mắt của nó và tôi hòa vào làm một. Giây phút này, khoảnh khắc này tôi như một con nghiện lên cơn thèm thuốc, muốn có con bé bên cạnh, muốn được ôm siết nó vào lòng để thỏa nỗi nhớ mong. Muốn buộc nó vào thân mình để không bao giờ xa cách nữa. Nhưng tôi không thể bật khóc trước mặt nó. Tôi phải là người mẹ gương mẫu, phải dạy con bé tính cách cứng cỏi. Khẽ hắng giọng:
-Tết mẹ sẽ về với con. Con ngoan, đừng khóc. Phải học giỏi và nghe lời bà nghe chưa. Tết mẹ sẽ mang rất nhiều quà và đồ chơi cho con nhé. Mà hôm nay sinh nhật con gái yêu của mẹ nè. Con thêm một tuổi rồi đấy. Lớn rồi, không được khóc nghe con. Con thích quà gì để mẹ về mẹ mua nào ?
-Con chỉ cần mẹ về với con thôi.Tiếng nó lí nhí.
-Ừ. Mẹ sẽ về mà.
-Mẹ nhớ nhé.! À, mẹ mang búp bê về chơi với con. Con sẽ may thật nhiều đồ cho búp bê, để búp bê xinh đẹp như mẹ của con. Nó cười rồi tiếp. -Nhưng mẹ nhớ là phải về với con cơ. Bạn con cứ bảo con không cha không mẹ, con mồ côi. Con là đứa lang thang được bà nhặt về.Nó mếu máo.
 Sững người trước lời nói con trẻ. Tai tôi như ù đi. ” không cha không mẹ” ?, “đứa lang thang”? ôi con gái của tôi. Tim tôi quặn thắt. Tôi đã để lại tổn thương cho nó quá lớn. Làm sao có thể bù đắp đây ? Hai giọt nước mắt rớt xuống đôi gò má mà làn da đã mòn theo năm tháng, không thể thấm hết.
-Con ngoan! Con có mẹ đây mà ! Bạn con nói dối đấy, chúng trêu con đấy. Tết này nhất định mẹ sẽ về. Mẹ sẽ không bao giờ xa con nữa Dù thế nào đi nữa, mẹ sẽ mãi bên con, che chở cho con. Con là niềm vui, là hạnh phúc của mẹ. Mẹ sẽ không kiếm tìm ở đâu nữa. Mẹ chỉ cần con. Hoa hồng nhỏ của mẹ.
-Hí hí. Vui quá ! Sắp được gặp mẹ rồi ! Nó cười híp mắt-À.! Mẹ nghe con hát không. Hôm nay cô giáo con mới dạy con hát xong.
-Có.Con hát cho mẹ nghe đi.
 ” Em có ba là em có má
 Má yêu em như suối trên ngàn
 Từ ngày sinh ra mẹ nâng như trứng
 Mẹ hứng như hoa……”
  À.! Ra là đôi khi nước mắt không phải khóc cho những điều đã qua mà là khóc cho những điều không thể nói ra trong lòng. Hạnh phúc của mẹ.! Niềm vui của mẹ.! Cuộc sống của mẹ.! Đối với thế giới con chỉ là một tế bào bé nhỏ, nhưng đối với mẹ con là cả thế giới. Gắng chờ mẹ con nhé.! Con yêu.! Sẽ nhanh thôi.

Leave a comment

Your email address will not be published.


*


Góc Y Tâm